Cả xã hội đang xôn xao thi cử, tuyển sinh, riêng ĐHQG yên lặng với kỳ thi riêng. Cứ tưởng cái riêng ấy là một tự hào riêng của thành viên VNU, nhưng hôm nay, tình cờ lướt qua Facebook của Danh Sơn - SV của Trường Đại học Kinh tế, tôi thấy sững sờ. Ừ, có nhiều điều trong cuộc sống còn quan trọng hơn cả học hành, thi cử. Quan trọng nhất, nó lại xuất phát từ những người trẻ. Cảm ơn các bạn đã chung tay xây dựng một UEB vững mạnh.
Mời các bạn xem tự sự của Danh Sơn dành cho các bạn K59 nhé
Gửi riêng K59
"Anh nhận được gì từ TSMT?"
Quẩy lên nhé!
Đây có lẽ là câu hỏi anh nhận được nhiều nhất trong suốt kì Phỏng vấn cho tới tận bây giờ với K59.
Vậy là đã thành sinh viên năm 2 lên năm 3, đã hoạt động được gần 3 năm rồi đấy nhể. Cảm ơn UEB đã cho mình cơ hội được trải nghiệm nhiều thứ, Với TSMT: Thành viên TSMT2014 - Đội phó 2015 - Đội trưởng 2015; với Đoàn Hội là nhiều hơn nữa.
Trước tiên xin gửi lời cảm ơn tới cả đội TSMT2015 với hơn 40 người; đã hoàn thành nhiệm vụ bất kể thời tiết thất thường tới chóng mặt; tiếp tới là được gửi lời xin lỗi khi nhiều lúc còn không thể làm tròn trách nhiệm. Bài viết này nhẽ ra đã viết lâu lắm rồi nhưng cảm thấy chưa cần thiết tại lúc đó.
Với thâm niên đi qua 3 mùa tiếp sức như mình thì đây được đánh giá là một mùa đầy mồ hôi và nước mắt.
Nếu đợt 1 nắng như đổ lửa, chân đi giày với cảm giác bỏng ran của mặt đường nhựa khi đứng trực chốt thì đợt 2 lại mưa ướt đẫm áo bất kể ngày hay đêm. Nếu đợt 1 đông thí sinh như trẩy hội thì đợt 2 lại ít thí sinh hơn rất nhiều. Nếu đợt 1 phải nhịn ăn từ sáng tới tối vì quá sức là "rảnh tay" thì đợt 2 lại nhàn hơn một chút.
Nhưng ...
Dừng lại đi, tôi biết bạn đang nghĩ gì! Đừng vội so sánh và đánh giá gì cả bởi chúng ta cần trở lại câu hỏi ở bên trên. Giá trị nhận được ở đây là gì?
Điều này không ai trả lời hộ bạn được đâu, nó ở trong chính các bạn. Bản thân có lẽ đang ở cái tuổi này nên cũng chiêm nghiệm ra nhiều điều hơn. "Tôi biết em khi em còn là năm nhất, ngày ấy vẻ mặt hiền lành mỗi khi gặp sẽ chỉ khẽ: Em chào anh. Một tháng được 1 câu chào. Tháng 4/2015, giật mình nhìn lại em ở cùng câu lạc bộ. Ngày phỏng vấn, với suy nghĩ - Hiền như này chắc dễ bảo. Sau 1 tháng nhìn lại ... thay đổi quá nhiều, ít nhất là trong mắt anh. E dè ngày nào nay thay bằng sự táo bạo, hiền lành năm ấy thay bằng hòa đồng." Đó không phải là bản chất mà do sự tác động môi trường bên ngoài. Đến một ngày nào anh vẫn sẽ cười một mình khi nhớ lại vẻ mặt lúc em giật lời chén đồng khởi thứ hai và hét vào tai thằng bên cạnh.
Chợt nhớ tới câu nói của một chị GĐ Trung tâm CSS ĐHKT "Tình nguyện làm em khác quá Sơn ạ" Ừ có lẽ là khác thật. Những sự trưởng thành đó em nhận được là nhờ các thành viên trong mọi gia đình. Đã trở thành người một nhà, lấy mặt đất làm giường ngủ, chung chăn chung gối, chung ý chí thì ắt hẳn trở thành anh em. Chính những người anh em đó sẽ giúp bạn trưởng thành lên. K59 ạ! Hãy nghĩ cho người khác nhiều hơn nữa nhé, hãy biết chăm lo cho các em khóa dưới K60, K61. Dù cho vô tích sự nhưng không khi nào anh ngừng lo nghĩ cho mọi người đâu. Hãy chứng minh cho K60 thấy rằng để vào được TSMT là những con người ưu tú, và vào rồi ta sẽ hẳn phải tự hào. Bài note này không dài, anh đã nói rồi mà, đêm ấy là đêm cuối cùng anh nói chuyện với mọi người một cách như vậy, đừng thế nữa nhé, dù cho bây giờ có như nào thì cũng là anh là chị của các em khóa dưới rồi, không còn là em út để sai lầm nữa mà phải trưởng thành hơn để giúp đỡ các em. Chỉ 1 năm nữa thôi, một năm nữa thôi ... Đừng xa nhau nhé, hãy yêu thương và ở bên nhau khi còn có thể, đừng bao giờ để đội đi đâu thiếu nhiều thế nữa nhé :(
Áo xanh dễ mua nhưng không dễ mặc.
Sẽ nhớ những đêm cùng nhau ngủ dưới nền nhà lạnh lẽo và ướt át, những khi quần áo chưa khô phải sấy cho nhau, lời ru tiếng hát bị bắt ép văng vẳng bên tai, những lần hì hụi ngồi cắt dán phiếu nhận đồ, những khi bị Ngoại ngữ bắt mà cả đội chỉ trố mắt đứng nhìn, khi làm thót tim bao người với màn tổ chức sinh nhật, những lúc nhìn xa thấy phụ huynh quan tâm TNV mà mỉm cười, những giọt nước mắt ... bạn trả giá bao nhiêu tiền để mua được "CHÚNG" trở lại?
Yêu thương gửi lại
"Gửi lại nơi ấy một màu xanh
Thời gian lâu đấy ngỡ là nhanh
Dù cho năm tháng không còn nữa
Nhưng ở nơi đó vẫn còn anh
Gửi lại nơi ấy một màu xanh
Mùa hạ năm ấy ướt cành chanh
Ông trời ngã bệnh lăn ra ốm
Khiến màu áo ấy nhớ ngày hanh
Gửi lại nơi ấy một màu xanh
Nền nhà không có được chiếu manh
Chăn hoa không đắp gom làm chiếu
Thì thào đêm về khẽ gọi anh
Gửi lại nơi ấy một màu xanh
Ừ thì vẫn được gọi là anh
Tuổi cao sức yếu đâu còn nữa
Lui bước về sau đêm ngày canh
Màu xanh tháng 8 vui thả phanh
Nhớ từng khuôn mặt lúc gặp anh
Cuộc đời vẫn luôn không dừng lại
Thôi thì hãy nhớ lấy lời anh"
(Nguyễn Danh Sơn )